🔫 Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu

Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về Chương 1678: Thiên Yêu Đế Tiểu Tinh . 12 hours ago. Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? CHƯƠNG 97: XẤU HỔ CÒN ĐỠ HƠN TÉ CHẾT. 17 hours ago. Chàng Rể Chiến Thần. CHƯƠNG 1927: CẬU TA MUỐN TỰ NỔ TUNG. 5 chương mới nhất Chương 41: Anh yêu em 686 chữ> Chương 40: Anh đúng là điên lên rồi!! 906 chữ> Chương 39: Chết tiệt 745 chữ> Chương 38: Hết đời này 671 chữ> Chương 37: Cô ấy là vợ của ba 620 chữ> Danh sách chương truyện Cô Vợ Bất Ngờ Của Tổng Tài Lãnh Khốc Truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 40 với tiêu đề 'Lần nữa hoan ái (H)' Hiện menu doc truyen. yên lặng nằm ngủ dưỡng sức. Chỉ trong một ngày mà người cô yêu thương nhất không còn muốn thấy mặt cô nữa, chỉ trong một ngày cô vừa mất đi tình yêu tưởng Nàng là Giai Kỳ. Dung mạo kiều diễm, thân mình uyển chuyển mang hương thơm của một đóa hoa hồng đỏ rực rỡ nhất, gợi cảm nhất. Là một vũ công nổi tiếng rất được chú ý trong giới nghệ thuật. Hắn là Lôi Triệt. Là hiện thân của loài chim ưng kiêu hãnh nhất, tàn nhẫn nhất, nguy hiểm nhất. Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái FULL , chương 79 của tác giả Thư Thư Kỳ cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Đọc sách truyên Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc - Chương 43 Full gacsach Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm . Cơ thể nó miễn dịch với chất dinh dưỡng mà, trách được ai đây. Nụ cười tươi sáng như nụ hoa nở khi đêm dần tàn. Mang tình yêu đến say mùi hương Đôi mắt của Lôi Triệt như một con thú bị thương, những giọt nước vơi đầy của Giai Kỳ như thể những mũi gai của hoa hồng cứa vào trái tim hắn sắc đến đau nhức. Hắn giữ chặt cô, dường như chặt quá mức cần thiết! _ Tại sao em khóc? Giai Kỳ ngoảnh mặt đi, tránh né ánh mắt của hắn, tránh né phải trả lời câu hỏi của hắn. Truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 2 với tiêu đề 'Giai Kỳ' Hiện menu doc truyen. Nàng là do người ta nuôi nấng, nhận ơn cưu mang nuôi dưỡng của người ta. Trong lúc nàng hoạn nạn nhất, yếu đuối nhất một tay gia đình người ta che chở. không nhận lời yêu TL: Hiện đại, Bá đạo tổng tài, NTR, Cao H ***** Các truyện khác đã phát hành của Thư Kỳ: Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu - Thư Kỳ [ 18+ ] TL: Bá đạo tổng tài, Cha nuôi - Con gái, Cao H. Truyện này do Thư Thư Kỳ cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của mUb73n. Bên trong biệt thự xa hoa tráng lệ, dùng hai tông màu trắng đen chủ đạo. Mọi thứ dưới ánh đèn như được dát bạc, phát sáng lấp nhà trạm khắc tinh tế như những tác phẩm của Michelangelo, chiếc đèn trùm to lớn sang trọng bằng bạc khảm pha lê đá màu rủ xuống lung linh; tường được treo những bức bích họa nổi tiếng đóng khung vàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch, từng dải đen trắng song song đan thang dẫn lên tầng trên được bố trí hai bên tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt, trắng toát trải thảm đen, trạm trổ hoa văn hình những dây hoa hồng leo bằng đồng đen tinh tế tuyệt sâu bên trong là phòng cách, được ngăn cách với tiền sảnh bằng một tấm thảm ba tư đen trắng to lớn, đặt một bình hoa hồng trắng cao hơn cả Thiên Ân, ghế chờ đặt ở hai bên tường bọc nệm trắng thành đen tinh tế. Phòng khách sang trọng cầu kì với chiếc bàn đặt sát bức tường ngoài cùng, những chiếc ghế bành, những bộ ly tách đủ loại, một chiếc lò sưởi sang trọng lát đá chạm khắc cầu kì....Khung cảnh xa hoa đến mức không thực trước mắt Thiên Thiên Ân! Phòng của con trên này!Quản gia Phương Dung cười với Thiên Ân. Cô bé ngỡ ngàng nhìn bà như không tin được vào tai phòng riêng ư?_ Đồ đạc của con đã được mang lên phòng. Ta dẫn con lên!Quản gia Phương Dung dịu dàng nói, nhưng lại nghe thấy tiếng của Tề Yến Thanh vang Bác xuống chuẩn bị đồ ăn tối. Ta sẽ đưa tiểu thư lên lầu!_ Dạ! Tề tổng!Quản gia Phương Dung lập tức nghe phân phó, mỉm cười với Thiên Ân và quay người rời Cậu theo ta!Tề Yến Thanh không nhìn Kính Hàm, lãnh đạm nói, rồi tiến đến phía Thiên Ân. Cô bé dùng đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn hắn, lại trong nét mặt anh tuấn đến áp bức kia dường như đang có thâm sâu, bên tai nghe tiếng hắn mê đắm dụ Ta đưa con lên phòng!Rồi cánh tay hắn lại một lần nữa ôm lấy cô bé, bế bổng lên. Thiên Ân cho dù là lần thứ hai được hắn bế, nhưng động tác dứt khoát mạnh mẽ có chút bá đạo này của hắn cô bé nhất thời vẫn chưa thể quen ngay được. Bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ chống lên bả vai hắn, như muốn tạo một khoảng cách với mùi hương gỗ nồng thơm Yến Thanh sải những bước dài lên cầu thang, trong tay ẵm một đứa trẻ 6 tuổi mà dường như chẳng có chút áp lực nào của sức nặng lên hắn. Hô hấp bình ổn, dáng người cao ngạo, nhịp tim chậm rãi….Thiên Ân thật sự nể phục sức mạnh của cha nuôi, cho dù cô bé nhỏ nhắn, nhưng việc cha nuôi không cảm thấy bất kì áp lực nào thật khiến cho Thiên Ân thật khâm bé đâu biết rằng, từ nhỏ Tề Yến Thanh đã luyện võ công, hắn tinh thông Triệt quyền đạo, Karate, sức mạnh phi phàm, nội lực thâm hậu. Không nói là cô bé nhỏ như cô, nếu đổi lại phải là bế một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ như Kính Hàm chăng nữa, đối với hắn cũng chỉ là chuyện rót nước vào bình!Hắn thuận tiện bế cô lên tầng hai, Kính Hàm theo ngay phía sau. Thảm nhung đen được trải khắp hành lang, chỗ nào cũng thấy đặt một bình hoa rất lớn. Phòng cô bé nằm ở phía tay trái, ngay đầu Hàm cung kính lấy tay vặn nắm cửa bằng vàng xa hoa, đẩy cửa mở Ân thật sự không khỏi cảm thán!Một căn phòng rộng – rộng gấp 3 lần căn phòng chung của cô tại Cô nhi viện. Nền đá xa hoa, chạm khắc diễm lệ. Một chiếc cửa sổ bằng kính khung gỗ sồi sơn đen to lớn choán gần hết căn phòng, rèm nhung tinh tế. Từ đây cô bé có thể nhìn thẳng xuống thảm hoa trà trong sân trước. Một chiếc giường rộng lớn đến 6 đứa trẻ cũng có thể nằm vừa, chăn đệm trắng tinh, làm bằng gỗ trắng thơm ngát, một chiếc thảm lông mềm mại ngay phía dưới, bên trên là chiếc ghế nhỏ để cô bước lên thuận tiện, một tủ quần áo lớn đến đáng sợ, một bình hoa hồng trắng bên cửa sổ, những chiếc ghế trắng tinh êm ái, một chiếc bàn nhỏ nhắn bằng đá và kính, một tủ sách cao đến tận trần, bên cạnh là một chiếc máy phát dùng đĩa than, cánh cửa gỗ ngắn cách với phòng tắm.....Nơi này.....sẽ là phòng riêng của mình sao?Mơ!Chắc hẳn đây là một giấc mơ!Thiên Ân bị vẻ phong phú của thế giới riêng dành cho mình làm choáng váng, nhất thời không để ý việc cha nuôi đã bế cô vào bên trong từ bao giờ. Kính Hàm cung kính đứng ngoài cửa. Phòng của tiểu thư không phải là nơi anh có thể tùy tiện bước vào!Bấy giờ cô bé mới nhận ra chiếc vali của cô đã được đặt ngay ngắn trên giường, phía dưới lót một chiếc khăn trắng rất rộng, cũng nhận ra cha nuôi đã từ từ đặt cô bé xuống Ân nhìn cha nuôi cao lớn tuấn mĩ bên cạnh, lúc này thật giống như một vị quý tộc giàu có trong điền trang của mình, cao cao tại thượng nhìn Nơi này....thực sự sau này sẽ là phòng của con sao?_ Nếu con không thích ta sẽ làm lại theo ý của con!Tề Yến Thanh nói một cách đơn giản, giống như việc bỏ đi tất cả những thứ xa hoa kia đối với hắn giống như phủi bụi trên Không không! Con rất thích! Con chỉ là...không dám tin!Thiên Ân không ngờ hắn sẽ nói như vậy, vội vã giải thích, đôi má cô bé vì khẩn trương mà đỏ ửng rất dễ mà....câu nói đó....quả thật mang qua nhiều cưng chiều!_ Sau này chỉ cần con thích, bất cứ là thứ gì ta cũng sẽ đáp ứng!Tề Yến Thanh cười nhẹ, giọng nói đơn giản nhưng lại mang một sự khẳng định chắc chắn, lời nói kia của hắn, hoàn toàn không phải là nói để cho vui, mà chính là sự thật!Thiên Ân bị sự cưng chiều của hắn làm cho xúc động đến run rẩy. Cô bé cảm thấy người cha nuôi này tuy rằng có chút lạnh lùng đáng sợ, nhưng đối với cô thật ra rất tốt! Cô bé chính là bị cảm giác cưng chiều cùng câu nói hàm ý chỉ cần cô thích, tất cả mọi thứ hắn đều đáp ứng kia khiến cho tâm thần mê luyến. Lúc này cô cảm thấy hắn thật sự giống như thiên thần vậy!Tề Yến Thanh nhìn cô bé, trong mắt hắn lộ ra một tia quỷ dị. Hắn sải bước đến chiếc ghế trong phòng, thong thả ngồi xuống, đôi chân thon dài tuyệt đẹp vắt lên nhau, tạo thành một hình ảnh quyến rũ vô cùng. Cha nuôi thật đẹp, giống như thuốc phiện, dụ hoặc chết Mang đồ của con đến tay hắn gõ nhẹ lên đầu gối, thanh âm trầm thấp mê hoặc, khiến cho Thiên Ân bất giác không trù trừ mà làm leo lên chiếc ghế, xách chiếc vali nhỏ xuống, cẩn thận từng bước đi về phía vali thật sự rất nhỏ, một cô bé 6 tuổi cũng có thể vác dễ dàng, đồ đạc bên trong chắc chắn rất Bỏ tất cả những thứ bên trong vali đặt lên bàn!Thanh âm của cha nuôi dội vào trong Thiên Ân khiến cô bé tỉnh táo. Ánh mắt cô bé thoáng một chút nghi hoặc....Tại sao cha nuôi bất chợt lại muốn xem đồ của mình?Tề Yến Thanh nhìn cô bé, không khó khăn nhận ra sự đắn đo trong đáy mắt trong veo kia. Cử chỉ của hắn nhàn nhã, chẳng có chút khẩn trương....hôm nay hắn đột nhiên rất có hứng thú!_ Bỏ!Một chứ của hắn vang lên, mang theo toàn bộ bá đạo. Áp lực của hắn thật sự khủng khiếp, khiến cho Thiên Ân suýt chút nữa nghẹt thở. Cô bé thật sự không dám trái lời, trước đôi mắt thâm sâu như hàn băng, líu ríu mở chiếc vali của tác rất cẩn thận, từng chút, từng chút một đồ đạc trong vali của cô bé được bày ra trên bàn. Hai chiếc váy cũ, ba chiếc áo cũ, hai chiếc đầm cũ, một tấm thiệp sinh nhật thủ công vụng về, một cái bàn chải đắnh răng nhỏ, một chiếc khăn mặt con, ba đôi tất trắng, và....Động tác tay Thiên Ân đột nhiên run run dừng lại, gò má cô bé cũng từ từ phiếm Yến Thanh hoàn toàn không để tâm đến những món đồ đạc đang được bày ra trên bàn. Ánh mắt của hắn toàn bộ hút chặt vào cô bé, ẩn nhẫn quan sát từng biểu cảm trên gương mặt non nớt ngây ngô như nhấm nháp một thứ mĩ vị tuyệt hảo. Gương mặt phiếm hồng có chút khẩn trương của Thiên Ân khiến trong lòng hắn ngập tràn ý Ta có cho con dừng lại?Giọng hắn vang lên, nghe được cả sự không vừa lòng ở bên trong. Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cha nuôi, biểu cảm của cô bé như van Cha nuôi....thứ này....có thể không bỏ ra được không?_ Ta là cha nuôi của con! Con là con gái của ta! Con không nên giấu diếm ta bất cứ điều gì!Tề Yến Thanh nhìn cô bé run run, ngả lưng xuống ghế, một lời nói tước hết mọi hi Tiếp tục!Thiên Ân cúi đầu cắn chặt môi, hai má nóng đến phát sốt....Tiếng sơ văng vẳng trong tai cô." Thứ đồ này tuyệt đối không nên để cho nam giới nhìn thấy! ".Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng và khí thế áp bức của cha nuôi, cuối cùng cô bé cũng rơm rơm nước mắt, tự tay lôi ra ba chiếc quần lót trắng tinh, bé Hàm từ nãy đứng ở ngoài cửa quan sát, phía sau nhìn bóng lưng của Thiên Ân đột nhiên căng thẳng, đôi vai run run, mà lại thấy Tề tổng dáng người bá đạo ngồi phía trước, áp bức theo dõi từng hành động, lại thấy cuối cùng Thiên Ân cũng từ từ lôi từ trong vali ra món đồ cuối cùng.....Khi nhận ra thứ cô đang cầm trong tay rút cuộc là gì, gương mặt điềm tĩnh của anh đột nhiên đỏ bừng, anh vội vàng quay lưng đi, không dám nhìn hình ảnh trong phòng, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn dị miệng Tề Yến Thanh vẽ thành một nụ cười cao ngạo thỏa mãn, hắn nhìn vật nhỏ run run nắm chặt đồ lót của mình phía trước, gò má phiếm đỏ, khóe mắt âng ấng....thật là một mĩ cảnh động lòng người!_ Đưa cho ta!Hắn chìa những ngón tay thon dài tinh tế về phía cô bé, như ác ma dụ hoặc, muốn lấy đồ lót trong tay cô bé Cái này....cha nuôi....Thiên Ân sợ hãi nắm chặt lấy đồ của mình, xấu hổ đến mức cả chân cũng muốn run Con thật không nghe lời!Tề Yến Thanh ngữ khí ung dung, không giống như đang trách phạt, mà giống như đang nhẹ nhàng......mắng yêu?Những ngón tay hắn đặt ở không trung, tinh tế đẹp đến mê hồn. Chỉ có điều thứ hắn đang muốn tước đi lại là thứ quá riêng tư của cô bé, khiến cho cô bé không tránh khỏi tim đập chân run....Tình huống quái dị này....là sao?_ Đưa!Giọng nói của hắn đột nhiên tăng lên một bậc, khiến cho Thiên Ân giật bắn mình, đôi tay theo bản năng không dám trù trừ lâu hơn, đem toàn bộ đồ lót của mình đặt vào tay ngón tay tinh tế của hắn chạm vào lớp vải mềm mềm trắng tinh. Tề Yến Thanh đem những vật trong tay thu lại, ánh mắt âm trầm nhìn thứ màu trắng tinh khiết sạch sẽ trong tay, đôi mắt hắn tối Ân đột nhiên cảm thấy một khí thế áp bức khác hắn của cha nuôi khiên cho lồng ngực mình giống như có tảng đá đè nặng, gương mặt của cha nuôi tại sao đột nhiên lại trở nên thâm trầm như vậy?Rất lâu sau, Tề Yến Thanh mới lên tiếng, đôi mắt của hắn vẫn không rời khỏi những vật trong tay, giọng hắn khàn khàn, trầm Kính Hàm!_ Tề tổng!Kính Hàm bên ngoài cung kính đáp lời, nghe Tề Yến Thanh phân Yêu cầu hầu gái mang hết đồ đạc cũ của tiểu thư đem đi đốt!_ Dạ!Kính Hàm tuân lệnh, quay người nhanh chóng dời Cha nuôi!Thiên Ân hốt hoảng lên tiếng. Đồ của mình...đốt hết?Tề Yến Thanh vững vàng ngồi trên ghế, khí chất bá vương cao ngạo nhìn Thiên Ân hốt hoảng phản đối, không tức giận mà chỉ đơn giản nhìn cô đó nhẹ nhàng bỏ chân xuống, đứng dậy, trong tay vẫn cầm thứ đồ kia của Thiên dáng cao lớn mạnh mẽ của Tề Yến Thanh phủ bóng xuống Thiên Ân, khiến cho cô bé càng trở nên bé nhỏ. Hắn sải bước đến chiếc tủ quần áo, một tay mở Ân hét lên nho trong treo kín quần áo váy vóc, phải đến hàng trăm bộ đủ màu sắc kiểu dáng, mà cái nào cũng đẹp đến mê hồn, riêng giày cũng có đến cả chục đôi xếp cẩn thận phía dưới; còn có cả nơ cài, hoa vải....Tề Yến Thanh lướt ngón tay trên những bộ trang phục của cô, đơn giản lấy xuống một bộ váy màu trắng ngà sang trọng. Những vân hoa hồng được thêu bằng chỉ bạc chìm trên nền vải, lót lụa sang trọng, đính một bông hồng được xếp tinh tế ở Mặc bộ này!Tề Yến Thanh nói đơn giản và đưa cho Thiên Ân, ánh mắt hẳn nhìn cô bé càng lúc càng sâu Ân đón chiếc váy từ tay cha nuôi, chất vải mềm mại đắt tiền. Cô bé thật muốn thay ngay, nhưng....Sao cha nuôi vẫn ở đây?Tề Yến Thanh đúng là nửa bước cũng không có ý định dời đi, ánh mắt hắn ghim chặt vào cô bé và bộ váy trên tay, biểu cảm rất khó đoán định trong đầu rút cuộc đang nghĩ gì. Thiên Ân siết chặt chiếc váy trong người hơn, trán bắt dầu túa mồ hôi...Không....không phải chứ?Không lẽ...._ Thưa ông chủ! Tiểu thư!Bất chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa. Thiên Ân giật bắn mình hốt hoảng, hóa ra hầu nữ theo lệnh của Kính Hàm đã lên đến Yến Thanh hít vào một hơi và thở ra rất nhẹ. Đôi mắt hắn di chuyển đến người hầu gái, cả người cô ấy đột nhiên run tự dưng....nhìn ông chủ lại đáng sợ vậy?_ Giúp tiểu thư thay đồ! Những thứ đồ cũ này đem đốt!_ Dạ dạ!Người hầu gái cúi đầu gấp rút nhận lệnh, lại thấy Tề tổng nhét thứ gì đó vào trong túi quần, dáng điệu cao ngạo bước Tề tổng đi qua cô hầu gái, dáng điệu tiêu sái vẻ mặt anh tuấn khiến cho cô gái không khỏi hét lên trong lòng! Thật sự là một người đàn ông khiến cho phụ nữ phải thèm muốn!Tề Yến Thanh quay người sải bước ra khỏi cửa, một mắt cũng không nhìn Ân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không khí cũng quay lại với cô... Bảy năm sau...Bạch Trà thành một buổi sáng đầu nắng dịu dàng rơi xuống từng phiến lá xanh non, từng giọt, từng giọt màu hổ phách, gió dìu dịu đưa hương hoa thơm ngát, từ những bức tượng sinh động trong hồ, nước từ trên cao chảy xuống bắn lên những giọt li ti....Trên thảm cỏ xanh rì rào, một bóng dáng mềm mại xinh đẹp đang cúi đầu chăm chút những bông hoa bạch trà. Bóng lưng thon thả, mái tóc đen dày được cột lại phía sau bằng một sợi dây màu đỏ đơn giản. Cô bé đội một chiếc mũ làm vườn rộng, bóng râm trùm hết cả đôi vai nhỏ nhắn, bàn tay khéo léo cắt những chiếc lá bị sâu Thiên Ân!Tiếng quản gia Phương Dung dịu dàng vang lên, cô bé dừng động tác, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn trong veo, nụ cười tươi rói làm bừng sáng cả khuôn Ân đã ở trong Bạch trà thành được bảy năm, giờ đã lớn thành thiếu nữ mười ba tuổi đẹp như thiên thần. Mái tóc đen dài mượt mà như nước, gương mặt xinh đẹp nhu mì dịu dàng, đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi hồng mềm mại căng mọng như một trái dâu tươi. Mười ba tuổi, Thiên Ân đã mang dáng dấp của một tiểu mỹ nữ xinh đẹp động lòng Con vào trong nghỉ một chút đi! Con đã ở ngoài vườn hơn một tiếng rồi!Quản gia Phương Dung nhìn vầng trán Thiên Ân lấm tấm mồ hôi, gương mặt xinh đẹp cũng bị bôi lọ lem hết cả. Đôi tay cô dính bùn đất, cau mày giục cô bé vào Cho con ở bên ngoài này thêm chút nữa đi mà! Con ở trong nhà mãi rồi buồn lắm!Thanh âm của Thiên Ân vang lên dịu dàng, hệt như một dòng nước mát. Quản gia Phương Dung nhìn cô bé ngoan ngoãn nài nỉ, nén một tiếng thở dài...bà lúc nào cũng không thể cứng rắn với cô năm!Đã bảy năm trôi qua, Thiên Ân giờ cũng đã lớn, trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng. Nhưng trong bảy năm này, cô ngoài khuôn viên của Bạch Trà thành ra, thì chỗ nào cũng không được đi. Nói cách khác, trong bảy năm này, Thiên Ân giống như một chú chim bị nhốt trong lồng tầm tuổi này, với một cô bé xinh đẹp và dễ thương như Thiên Ân, nhất định đã có rất nhiều bạn bè. Nhưng Thiên Ân bảy năm bị nhốt trong tòa thành này, ngoài những vị giáo sư già nua nghiêm khắc mà Tề tổng mời về, tuyệt nhiên không có giao thiệp với thế giới bên ngoài. Năm đó trước khi rời khỏi Bạch Trà thành, Tề tổng đã đích thân dặn dò quản gia Phương Dung cẩn thận Trước khi cô đủ mười tám tuổi, nếu không có lệnh của Tề tổng, tuyệt đối không cho Thiên Ân bước chân ra ngoài thành nửa bước! Lời của Tề tổng, người như bà làm sao dám làm trái!Vậy là Thiên Ân giống như công chúa cấm cung, hàng ngày ngoài giờ học với các giáo sư được mời về, thì đều tha thẩn ở trong tòa thành, làm bạn với mọi người bên trong. Cô cũng học thêm đàn vĩ cầm cho khuây khỏa, không ngờ lại rất có năng khiếu. Quản gia Phương Dung thấy vậy liền nói với Tề tổng, ngay ngày hôm sau hắn đã mời một chuyên gia dạy đàn vĩ cầm danh tiếng nhất đến luyện tập cho cô!Thiên Ân chơi càng ngày càng khá, lại đặc biệt hứng thú với nghệ thuật, hiện giờ tiếng đàn đã vô cùng điêu luyện, ước mơ sau này của cô chính là muốn trở thành một nghệ sĩ vĩ cầm biểu diễn ở các sân khấu lớn trên thế giới!Thiên Ân cũng rất thích hoa trà. Vườn bạch trà trong biệt thự là một tay cô chăm sóc. Những đóa hoa lúc nào cũng nở rộ xinh đẹp, duyên dáng, nhưng lúc nào cũng mang theo nét buồn bã giống như người chăm sóc chúng vậy!Không ít lần Thiên Ân tò mò muốn bước ra khỏi cánh cửa sắt luôn đóng kín kia để nhìn ngắm thế giới bên ngoài, có lần quản gia Phương Dung còn thấy cô đứng hàng giờ trước cửa, đôi mắt trong veo nhìn về phía bầu trời xanh trong rộng lớn hút tầm mắt với một niềm khát khao không che người cha nuôi kia của cô cũng biền biệt bảy năm không trở lại, Thiên Ân cứ thế như một đóa hoa trong lồng kính âm thầm lớn lên, chờ ngày bùng nở tỏa hương thơm nay chính là sinh nhật tuổi mười ba của cô bé!Khi còn nhỏ Thiên Ân còn hay hỏi quản gia Phương Dung sinh nhật cô bé liệu cha nuôi có về không? Nhưng qua nhiều năm đón sinh nhật một mình, mà người cha nuôi kia cũng không gửi đến một lời chúc, cô cũng không còn hỏi nữa, ngày sinh nhật chỉ đơn giản là thổi nến và ăn bánh gia Phương Dung luôn nghĩ, chắc Thiên Ân nhớ cha nuôi, muốn được cùng đón sinh nhật với Tề tổng! Nhưng thật ra ngoài lý do đó, Thiên Ân còn một lý do khác khiến cô tha thiết muốn gặp Tề Yến là cô muốn xin phép hắn quay trở lại Cô nhi viện!Đã bảy năm rồi, Thiên Ân một đi không trở lại, lời hứa năm xưa sẽ quay lại thăm Cha Dương và mọi người ở cô nhi viện vẫn chưa thể thực hiện . Cô không cách nào để liên lạc với Tề Yến Thanh, mà Thiên Ân biết rằng, chỉ khi được sự đồng ý của hắn, cô mới có thể đi!Vậy nên khi còn bé, không lần sinh nhật nào là cô không mong hắn xuất hiện, nhưng chờ đợi hi vọng rồi lại thất vọng....rồi cô cũng không còn chờ nữa!Ngày sinh nhật này....cũng là ngày mà cha nuôi tạo ra....căn bản đối với cô mà nói, chỉ là một ngày để thoải mái ăn bánh kem mà không bị quản gia Phương Dung rầy la mà thôi!Hôm nay cũng vậy! Sau khi thổi nến và ăn một miếng bánh kem hoa quả rất ngon miệng, trò chuyện vui vẻ cùng mọi người là Thiên Ân lặng lẽ về phòng, trở về với thế giới riêng của dáng cô ngồi trước bàn học, cặm cụi hoàn thành những bài tập của các giáo sư giao cho vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Thiên Ân học tập rất khá, còn biết thêm tiếng Anh và tiếng Pháp. Đặc biệt tiếng Pháp của cô bé rất thông thạo, còn có thể đọc sách bằng Pháp ngữ rất trôi chuông đồng hồ trên bàn điểm 11h. Thiên Ân cuối cùng cũng chịu ngừng bút. Xếp lại mọi thứ trên bàn một cách gọn gàng ngăn nắp, thay bộ váy ngủ bằng lụa tơ tằm thượng hạng và leo lên giường đi nay, Thiên Ân ngủ không yên giấc. Trong giấc mơ cô bắt gặp một ánh mắt sâu hút, thâm trầm tĩnh lặng mà sắc bén, rét lạnh vào tận sâu xương tủy. Cảm giác giống như toàn bộ nội tâm sâu kín của cô bị ánh mắt ấy nhìn xuyên thấu....Thiên Ân giật mình tỉnh giấc, đầu óc mông lung. Cô không nhớ được gì nhiều về giấc mơ khi nãy, nhưng lại không thể nào ngủ tiếp được. Cổ họng khô khốc khàn khàn....Thiên Ân dở chăn ra và bước xuống đất, bàn chân trần thon mềm của cô bé chạm vào thảm lông mềm mại, rồi bước xuống sàn nhà lạnh lạnh. Thiên Ân khẽ mở cửa nhẹ nhàng, bước xuống bếp. Cô bé muốn uống một ly sữa nóng cho dễ tay bé nhỏ của Thiên Ân chạm vào tay cầm cứng ngắc lạnh lẽo, nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ nặng kia cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa làm cho Thiên Ân đứng tim!Trước mặt cô, một dáng hình cao lớn lẳng lặng ngồi trong bóng tối, ánh mắt trong đêm sáng lóe lên nhìn thẳng về phía cô bé đang đứng. Thiên Ân bị ánh mắt ấy dọa cho chân cẳng rụng rời, cổ họng tắc nghẹn, hồn tiêu phách tán, không thể thốt ra nổi một tiếng nào!Vậy mà người kia lại rất điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh quét qua gương mặt Thiên Ân, dưới ánh trắng chiếu qua cửa sổ hiện lên mê hồn. Gương mặt sợ hãi kích thích bản năng nguyên thủy của hắn, ánh mắt dần dần di chuyển xuống cần cổ đang căng lên vì hít thở gấp gáp, cặp đùi thon thả run rẩy, cơ thể non nớt căng lên dưới lớp váy lụa màu be mềm tía phức tạp hiện lên trong mắt Ân vẫn đứng chết lặng tại cửa ra vào, cũng không còn sức để co chân chạy. Cô cứ đứng như vậy mà nhìn người ngồi ở phía xa, run rẩy như một con thỏ con trước miệng không ngờ, ngay sau đó, một thanh âm trầm khàn mê đắm vang lên, thanh âm quen thuộc mê hoặc, mang theo sự quen thuộc đến kinh Ta khiến con thức giấc sao?Trái tim trong lồng ngực của Thiên Ân đột nhiên ngừng lại một nuôi?Thế nào....mà cha nuôi lại ở đây?Đôi môi cô bé run bắn lên, Thiên Ân nắm tay chặt thành quyền, run giọng, giống như không dám Cha....cha nuôi?Lúc này, khi ánh mắt đã quen dần với bóng tối, Thiên Ân mới nhận ra hình dáng của Tề Yến nhận ra hắn, Thiên Ân không những không cảm thấy dễ chịu, hơn nữa nỗi sợ lại càng lúc càng tăng thêm!Từ nhỏ đến giờ, trong cô từ lúc gặp hắn, đã tuyệt đối đúc ra một loại cảm giác sợ hãi không thể gọi tên!Hình dáng lúc này của hắn, khiến cho Thiên Ân cảm giác như thấy quỷ Satan bước ra từ địa ngục, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn cô, chẳng vươn chút tình cảm, lạnh đến thấu xương thấu cốt. Trên người hắn vẫn ngay ngắn một bộ âu phục mà thoạt nhìn cũng biết là thiết kế đặc trưng của thời trang Italia, lại càng làm cho hắn trở nên xa cách nguy hiểm. Ánh mắt giống như đào sâu thẳng vào nội tâm người khác, sắc bén, lạnh lùng, chẳng chút tình trí Thiên Ân đột nhiên tỉnh táo!Cách âm tại biệt thự Bạch trà rất tốt, hai phòng sát cạnh thậm chí còn không thể nghe được tiếng động của nhau. Hơn nữa chỗ cha nuôi cô đang ngồi là nhà bếp, khoảng cách từ đây lên đến phòng của cô, cho dù cha nuôi có gây ra tiếng động lớn thế nào, cũng không thể nghe thấy!Vậy tại sao cha nuôi lại nói....làm cô thức giấc?Thiên Ân đột nhiên cư hồ nhớ lại giấc mơ khiến cô tỉnh giấc....Lẽ nào....vừa rồi....vừa rồi trong lúc cô ngủ say, cha nuôi đã đến phòng cô?Hơn nữa....còn ngắm cô ngủ?Toàn thân Thiên Ân đột nhiên lạnh toát, cơn run rẩy chạy dọc khắp sống lưng. Gương mặt cô trắng bệch, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi sâu khắp cơ thể. Ánh mắt cô hoang mang nhìn về phía cha lại, Tề Yến Thanh lại rất nhàn nhã ung dung. Hắn ngồi yên trên ghế, bên cạnh là một ly rượu đỏ và chiếc bánh kem mới ăn được một miếng...Là bánh sinh nhật của cô!Bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Ân nắm thành quyền, cô len lén cắn mắt Tề Yến Thanh lạnh lùng nhìn về phía Thiên Ân, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo mị hoặc chết người, như loài hoa anh túc nguy hiểm, đáng Lại đây!Thiên Ân ngước nhìn gương mặt tuấn mỹ của cha nuôi, dưới ánh trang huyền hoặc lại càng quyến rũ ma mị. Đôi mắc sắc bén như lưỡi kiếm nhìn thấu tâm can không kiêng rè mà đánh giá mình, cắn môi, chầm chậm bước cô đến gần hơn, Tề Yến Thanh cũng quan sát được toàn bộ dáng vẻ thiếu nữ đang nảy nở của Thiên Ân. Dưới ánh trăng, gương mặt cô dịu dàng thanh khiến, làn tóc đen mềm mại như lụa xõa trên bả vai tròn đầy, làn da mịn màng căng tràn sức sống, đôi mắt trong veo và đôi môi mọng ửng hồng. Vẻ đẹp của thiếu nữ giống như một quả đào đang chín, căng mọng, đầy sức ánh mắt không kiêng rè mà đánh giá mình của cha nuôi, Thiên Ân cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hai tay cô vô thức vòng trước ngực, che đi bầu ngực thiếu nữ mới lớn căng mọng đáng động của cô khiến cho Tề Yến Thanh cười nhạt. hắn ngả lưng ra ghế, dáng điệu ưu tư mà nhàn nhã chiêm ngưỡng Lại gần hơn!Thanh âm mị hoặc của cha nuôi vang lên, Thiên Ân trù trừ, len lén cúi đầu tiến thêm một vài bước bước vào không gian của hăn, ngay lập tức cô ngửi được mùi gỗ tuyết tùng sang trọng, mùi rượu mạnh và mùi hương nam tính đặc trưng của cha nuôi khiến cho Thiên Ân váng Tề Yến Thanh cũng lập tức ngửi thấy mùi lan Nam phi thơm dịu dàng tỏa ra từ cơ thể thanh khiết của Thiên Ân, khiến cho đầu óc hắn thư giãn vô Ân len lén quan sát cha nuôi, gương mặt nam tính tuấn mỹ của hắn dường như so với bảy năm trước không thay đổi chút nào, hắn không hề già đi, chỉ có vẻ bí ẩn thâm trầm là tăng lên, dáng người mạnh mẽ cương nghị, dưới bộ âu phục càng thêm quyến rũ, hệt như những tài tử Tây phương trên màn ảnh,_ Ngồi lên!Giọng nói hắn đột nhiên vang lên, khiến cho Thiên Ân nhất thời ngơ ngác nhìn. Khi cô thấy bàn tay của hắn đặt lên đùi mình, thì sự ngơ ngác chuyển thành hoảng cha nuôi rất đẹp, bắp đùi săn chắc hệt như những người mẫu nam...nhưng nói cô ngồi lên đó thì....Tề Yến Thanh thấy Thiên Ân hoảng hốt thối lui, đầu mi tâm hắn không hài long nhíu chặt lại, giọng nói hắn vang lên trầm Bảy năm xa cách....con đối với ta ngày càng lạnh nhạt!_ Con không dám!Thiên Ân vội vàng phủ nhận, đôi tay còn hạ xuống xua loạn trong không Con rất sợ ta!_ Dạ!Tề Yến Thanh dường như cũng không ngờ Thiên Ân lập tức thừa nhận, dáng điệu e dè cúi đầu không nhìn hắn. Hai mi tâm lại cau lại chặt ngón tay dài tinh tế của hắn vươn ra không trung, đầu ngón tay làm một động tác gọi mời rất lịch Ân nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ của hắn....lại nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn....nhè nhẹ đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay rộng lớn của nhiên bàn tay hắn kéo mạnh. Thiên Ân không phòng bị ngã nhào vào lòng hắn, toàn bộ cơ thể được hắn bao bọc tay nhỏ bé của cô đặt gọn trong lòng bàn tay cha nuôi, tay còn lại chống lên ngực hắn. Qua lớp vải âu phục đắt tiền, cô bé cảm nhận được lồng ngực nam tính mạnh mẽ, tiếng nhịp tim trầm ổn vững vàng phía dưới, bất giác khiến tay cô run rẩy. Cả cơ thể bị bao phủ bởi hương thơm nam tính thuộc về riêng hắn, mà bàn tay còn lại của hắn lại đặt lên mông cô, kéo cô lại Cha nuôi!Thiên Ân buông vội bàn tay trước ngực, ấn lên cánh tay đang đặt trên mông cô, liều mình đẩy Con là do một tay ta nuôi lớn, vốn dĩ không nên sợ ta!Sức vóc của cô chẳng làm ảnh hưởng gì đến hắn. Tề Yến Thanh thoải mái ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng sợ hãi của cô, vòng ôm hắn siết chặt hơn. Bàn tay Thiên Ân nắm chặt lấy lớp vải áo trên cánh tay hắn,_ Hôm nay là sinh nhật con?Thiên Ân khổ sở gật Năm nay con bao nhiêu tuổi?_ Dạ mười ba!Giọng cô run rẩy sợ hãi, hệt như một con mồi trước miệng sư tử. Tề Yến Thanh kéo cô lại gần hơn, hơi thở nam tính phả lên gương mặt cô, khiến cho toàn bộ da gà trên cơ thể cô nổi lên râm Mười ba tuổi...!Tề Yến Thanh âm trầm nhắc lại lời cô, ánh mắt hắn lộ ra tia phức tạp....Hắn quan sát gương mặt đỏ lựng của Thiên Ân, những lọc tóc xõa dài trước gò má non Con lấy bánh kem đút cho ta ăn!Thanh âm mị hoặc vang lên. Thiên Ân kinh ngạc nhìn người trước mặt, lại cảm thấy cha nuôi buông bàn tay cô ra...Đôi mắt cô nhìn gương mặt tuấn mĩ mà lạnh lùng, khóe môi mỏng khắc nghiệt đang cong lên thành một ý sao cha nuôi không tự mình ăn?Thiên Ân nuốt khan trong cổ họng, đầu óc trống rỗng. Cô thật sự muốn thoát khỏi tư thế này, nhưng vòng ôm chặt của cha nuôi vây hãm khiến cô không thể thoát ra. Cô biết rằng nếu như không làm theo ý của hắn, đêm nay cô đừng hòng thoát khỏi nơi này!Bàn tay cô bé run run với lấy đĩa bánh trên bàn, những ngón tay nhỏ nhắn cầm ấy chiếc nĩa, xắn một miếng bánh, run run dâng lên trước miệng cha Yến Thanh há miệng ngậm lấy, ánh mắt sâu hút nhìn Thiên Ân, đôi môi hắn miết nhẹ lấy phần kem dính trên nĩa, đầu lưỡi hắn liếm nhẹ môi, làm vào một cử chỉ nuốt vào quyển rũ tà người Thiên Ân đột nhiên như bốc hỏa, bên trong cô bé rất khác lạ. Thiên Ân vội vàng đặt đĩa bánh xuống bàn, cả người cô bé nóng bỏng lên như phát Cha nuôi....con...thấy lạ lắm!Bàn tay cô bé bám lấy áo hắn, mồ hôi đột nhiên túa ra dấp dính trên trán. Tề Yến Thanh đột nhiên thấy gương mặt cô trắng bệnh, trán đổ mồ hôi, cả cơ thể nóng rực như phát sốt, lại thấy cô bám chặt lấy áo hắn, ấp úng Con....con...con...Rồi đột nhiên đôi chân cô co chặt lại...mà bàn tay hắn đặt trên mông cô đột nhiên cảm thấy một mảng Yến Thanh vội nhìn xuống hai chân của Thiên Ân....gương mặt hắn đột nhiên đỏ bừng.... Ngôn Tình Nguồn Noveltoon 358,350 Hoàn Thành 004942 26/04/2022 Đánh giá từ 36 lượt Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái của tác giả Thư Thư Kỳ. Đóa hồng xinh đẹp Giai Kỳ là một đại mỹ nhân với thân hình lả lướt, uyển chuyển, dung mạo khuynh nước khuynh thành, còn mang vẻ đẹp gợi cảm, vũ bề ngoài xuất sức cùng hương thơm của hoa hồng đỏ quyến rũ, nữ vũ công này vô cùng nổi tiếng, tài năng của cô cũng khiến nhiều người trong giới nghệ thuật đều biết tiếng,Lôi Triệt, người quản lý Lôi thị, là một tổng tài kiêu hãnh và tàn như loài ưng lạnh lùng và sắc bén, chỉ cần nhắm trúng con mồi, tất sẽ dùng hết lực lượng để bắt được/Hắn nguy hiểm, hắn có tiền, hắn có quyền, hắn có vẻ ngoài hấp dẫn, hắn rõ ràng không phải là một người đơn tình gặp nhau, khi nàng đang mang danh phận là người phụ nữ của kẻ mà hắn hận đến thấu xương thấu mắt sắc bén như chim ưng, thanh âm gợi cảm nồng nàn như hơi rượu mạnh, mùi xạ hương quý phái ngào ngạt ấy…tất cả đều mang một vẻ nguy hiểm sắc lạnh khiến nàng run vui trên nụ cười của nàng, vẻ kiêu hãnh kiều diễm của nàng, tình yêu trong ánh mắt của nàng, hạnh phúc ngập tràn của nàng, hắn muốn từng chút, từng chút hủy hoại trong tay, từng chút từng chút ngắt xuống những cánh hồng thơm ngát ấy, bóp nát trong ngón tay yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn hoặc Lẳng Lơ Cho Anh Xem

tổng tài tàn khốc dưỡng yêu